Về đến đây anh Sâu như cá gặp nước. Gặp khách hàng anh cười nói hỉ hả, vỗ vai bắt tay ôm lưng nói thì thà thì thụt mỗi người mỗi kiểu. Anh bảo làm sâu phải thía, khách hàng trăm loại, hiền lành tử tế dở ông dở thằng nông thôn thành thị chả thiếu kiểu nào, mình tắc kè tí miễn bán được hàng thì thôi. Chính mắt mình còn thấy lúc đứng ở góc khuất khu tiếp tân khách sạn, anh Sâu còn vỗ … hông một bà khách hàng hơn anh cả chục tuổi làm bà cười ré lên. Mình hỏi anh tỉnh bơ “tại bả thích thía”, hihi. Đúng là tắc kè. Thảo nào cứ đi công tác là mặt tươi roi rói… Lần này công ty tổ chức một event để mở rộng hệ thống bán hàng ở khu vực miền Tây. Khách sạn nằm ở khu vực trung tâm thành phố, gần cái chợ gì rất lớn mình lại quên béng mất tên. Các đệ tử của anh Sâu bắt đầu lăng xăng phát tờ rơi cho những người xung quanh khách sạn và cả gần khu vực chợ. Mình cũng ra cầm một sấp đi phát cho mấy bà mấy chị đang đi trên đường. Ùa, mình thấy nong nóng sau gáy. Quay lại thấy anh Sâu và một đệ tử ruột đang chằm chằm ngó mình. Có vấn đề gì thía nhỉ? Phát xong tệp tờ rơi thứ nhất, mình quay vào định lấy tiếp tập thứ hai, thì anh Sâu đứng cạnh nói khẽ “Sao em phải đi phát tờ rơi làm gì? Việc này là việc của bên bán hàng, để đệ của anh nó làm là được rồi”.
“Không tự làm thì sao hiểu bên anh khổ thế nào? Có thêm một khách, bán thêm được một món hàng có phải dễ đâu. Không hiểu và cảm thông với cái khó cái khổ của quân nhà anh, thì làm sao quân Tài chính kế toán nhà em hỗ trợ được”.
Hình như anh Sâu là đàn bà, vì mình thấy khoé mắt anh như có nước. Híc.
Ném đá: hiểu nhiều, biết nhiều về kinh doanh thì hỗ trợ và kiểm soát được nhiều. Sếp to cũng không chê việc nhỏ. Hình như liên quan đến khách hàng chả có chuyện nào là chuyện nhỏ.
Ngày thứ hai mươi sáu – Học tiếng Anh
Bao nhiêu năm đi làm cho cho bao nhiêu khoai Tây, tiếng Anh của mình càng ngày càng … dở tệ. Hic.
Công ty Ăng Lê thì tiếng Anh đôi khi hơi bị kiểu cách. Công ty Mỹ thì tiếng Anh đơn giản, thậm chí còn hơi thô thô cục cục. Công ty Nhật thì Mít tơ A Ji Nô Mô Tô gâu tu sai tộ (đi ra công trường/site). Còn công ty của Sing thì quá nổi tiếng với câu mà ai cũng biết “ô kê la”. Cái đấy gọi là Singlish thì phải.
Trong thời gian ban đầu này, bên công ty mẹ cử một người làm mentor cho mình, tức là người này sẽ giúp đỡ mình trong mọi việc liên quan đến vấn đề chuyên môn, liên lạc kết nối với những người trong cũng tập đoàn, nói trắng ra là làm baby-sitting (trông trẻ, hi hi) trong vài tháng đầu tiên. Mấy công ty mình biết đều làm thía cả, vì công ty càng nhớn thì càng rắc rối, càng cần có người hướng dẫn. Mà mấy cái rắc rối này toàn là rắc rối trời ơi, nhiều khi chả có tí giá trị nào nếu ở bên ngoài môi trường công ty. Bà mentor này người Phi Luật Tân, lang bang làm Xi Ép Âu cho công ty này ở mấy quốc gia rồi, chắc dăm bảy năm nữa về hưu. Bà mentor này bảo dân Phi tụi tao đi làm văn phòng thì tiếng Anh khỏi chê, vì text book (sách giáo khoa) của tụi tao là tiếng Anh, nên tiếng Anh là ngôn ngữ chính thức thứ 2 của tụi tao. Những nước loanh quanh châu Á tao từng làm Xi Ép Âu thì tao đều xài được tiếng Anh trực tiếp với nhân viên của tao cũng như với các bộ phận trong công ty. Riêng ở Nhật, buổi họp nào trong công ty tao cũng phải có phiên dịch. Mình biết người Nhật thông minh, nhưng chả hỉu tại sao lại thía, đoán là người Nhật tự tôn dân tộc? Hôm trước có một ứng viên khoe mới tốt nghiệp khoa tiếng Anh ở Nhật về.
Mình email nhờ mentor mang hộ cuốn sách từ bên Phi sang bên này. Mình viết “can you bring the book to Vietnam for me?”. Mentor trả lời “Sure, if you have said ‘please’ “ (được thôi, nếu bạn nói thêm chữ ‘vui lòng’). Lạ nhỉ, bà này chắc già rồi đâm khó tính. Thôi được, lần sau mình sẽ viết “Can you please…”, hoặc “please can you…”, “can you pls kindly…” v.v. thích thì mình chìu. Chiện nhỏ.
Sán nay mentor dậy từ 3g sáng, như thường lệ cứ nửa tháng 1 lần, để ra sân bay NAIA bên Manila bay chuyến sớm nhất sang Việt Nam. Khổ thân bà ý, lần nào sang Việt Nam cũng phải dậy từ sớm. Mentor bảo chồng bà cũng đang doạ bỏ về ở với cậu con trai vì không chịu được lịch công tác của vợ. Gần 11g sáng mentor mới đến được văn phòng, khổ, thời gian từ sân bay về văn phòng mất gần bằng thời gian bay từ Manila sang Việt Nam! Mắt bà lộ rõ vẻ mệt mỏi vì dậy sớm, vì ngồi trên máy bay rồi taxi mấy tiếng đồng hồ. Nhưng môi bà vẫn đỏ chót bóng nhoáng. Chắc trước khi hạ cánh đã tranh thủ vào tờ lờ tút tát lại dung nhan rùi, hihi. So với 2 tuần trước đây trông mentor không có gì thay đổi cả. Mentor đưa mình cuốn sách. Mình đang mải lúi húi làm nốt mấy công thức trên bảng Excel, chỉ kịp nói “hello, how’s the flight” (chuyến bay thía lào) rồi cầm lấy cuốn sách. Mentor vẫn đứng bên bàn làm việc của mình. Mình ngẩng lên mỉm cười lấy lệ rồi lại cắm cúi với cái bảng Excel rối rắm. Mentor vẫn đứng đó. Chừng thấy mình không nói gì, bà nói khẽ “say thank you, Miss Dung”. (hãy nói câu cảm ơn, Ms. Dung)
Bà này có khó tính quá không nhỉ?
Ném đá: No comment.
Tác giả: nlp.
Các câu Chuyện nghề được tác giả thu thập và ghi chép từ trải nghiệm thực tế của những người làm Giám đốc Tài chính và quản lý tài chính ở các môi trường doanh nghiệp khác nhau. Một số chi tiết và tên riêng đã được thay đổi.